Thứ Tư 06.05.2015
Những cuộc biểu tình chống đảng CSVN ngày càng gia tăng về cả
nhịp độ lẫn số người tham dự, chứng tỏ rằng, nhân dân đã không còn sợ đảng và
ngày tàn của CSVN đã không còn xa. Mời quý thính giả đài ĐLSN nghe phần Bình Luận
của Ngô Nhân Dụng... với tựa đề: " Nguyễn Tấn Dũng phải lùi bước."sẽ
được Thanh Bình trình bày để kết thúc chương trình phát thanh DLSN tối hôm nay.
Trong cuộc biểu tình tại tỉnh Bình Thuận làm kẹt xe dài gần
50 cây số trên quốc lộ số 1, người dân đã dùng tới "bom xăng" ném vào
đám "công an cơ động."
Ðây chỉ là những chai đựng xăng, đốt lửa, không gây thương
tích nếu không ném trúng người; mà chắc những người ném cũng không cố ý ném
trúng ai cả. Nhưng hình ảnh lửa bùng cháy loang ra trên mặt đường vào lúc chập
tối, giữa tiếng reo hò của hàng ngàn người dân Bình Thuận, sẽ tạo ra những ảnh
hưởng lớn trong các cuộc biểu tình phản kháng sau này. Bởi vì dân Việt Nam đang
chứng kiến phong trào phản kháng cường quyền đang biến chuyển mỗi ngày một quyết
liệt hơn.
Người dân Việt đã hết sợ Ðảng Cộng Sản, hết sợ từ lâu rồi,
cho nên dân oan mới dám tổ chức biểu tình phản kháng. Anh Ðoàn Văn Vươn đã bước
qua một lằn ranh giới khi một thân một mình dám kháng cự cả tập đoàn cường quyền
gian ác, dù anh chỉ có những vũ khí thô sơ nhất. Bây giờ đồng bào xã Vĩnh Tân
huyện Tuy Phong, Bình Thuận đã tự biến thành một một ngàn, hai ngàn Ðoàn Văn
Vươn.
Nhưng trong chuỗi dây chuyền các cuộc phản kháng của dân Việt
Nam cuộc đình công vào cuối tháng ba tại Sài Gòn có ý nghĩa lớn hơn nữa. Cuộc
đình công của 70,000 công nhân hãng Pou Yuen đánh dấu một biến chuyển quan trọng
trong phong trào lao động ở nước ta, sẽ ảnh hưởng tới cả những phong trào nhân
dân phản kháng thuộc những lãnh vực khác. Trong vụ này, người nắm quyền cao nhất
là thủ tướng chính phủ phải chịu thua và lùi bước.
Cuộc đình công lớn nhất, đạt kết quả nhanh nhất ở Việt Nam từ
trước đến nay diễn ra tại công ty Pou Yuen (Bửu Nguyên) vốn Ðài Loan. Nhưng điều
đáng nói nhất là cuộc đình công này không nhắm những mục tiêu quen thuộc của
phong trào công nhân, như lương bổng, điều kiện làm việc. Các công nhân Pou
Yuen đứng đậy để đòi hỏi Ðảng Cộng Sản phải sửa một đạo luật mới được Quốc Hội
thông qua vào năm ngoái. Và cuối cùng, Nguyễn Tấn Dũng đã chịu thua, hứa sẽ ra
lệnh sai Quốc Hội bù nhìn sửa lại luật theo đòi hỏi của công nhân.
Các công nhân làm việc trong các cơ xưởng của người ngoại quốc
đều phải đóng thuế bảo hiểm xã hội, giống như người đi làm ở các nước Âu Mỹ
đóng Social Security. Tiền đóng góp được đưa vào một quỹ để đầu tư sinh lời.
Trước đây, khi các công nhân nghỉ việc, họ có quyền rút hết số tiền "để
dành" này, không cần phải chờ tới lúc về hưu mới lãnh dần dần - giống như ở
Canada hay ở Mỹ. Năm ngoái, chính phủ Nguyễn Tấn Dũng đã làm luật mới, không
cho phép các công nhân nghỉ việc được rút hết tiền ra, mà phải chờ tới lúc về
hưu. Tất cả các công nhân đều thấy họ bị "bóc lột;" nhưng phải chờ tới
70,000 công nhân của Pou Yuen đứng ra phản kháng thì vấn đề mới được công khai
nêu ra trước dư luận.
Anh chị em công nhân tại hãng Pou Yuen không đòi hỏi cho quyền
lợi của riêng họ, mà cho tất cả các công nhân Việt Nam đang đóng thuế bảo hiểm
xã hội.
Tại sao họ không chấp nhận một chế độ bảo hiểm cho giống như
giới lao động ở các nước Âu Mỹ?
Thứ nhất, vì tiền mất giá với nạn lạm phát kinh khủng. Rút
được tiền ra ngay chắc chắn tốt hơn là gửi cho cái quỹ của nhà nước, chờ năm,
mười năm sau mới được rút, dù nó hứa sẽ sinh lợi. Thứ hai, quỹ bảo hiểm xã hội
nằm trong tay Ðảng Cộng Sản thì gửi tiền cho nó giữ cũng giống như trao trứng
cho ác. Cả cái Ðảng Cộng Sản là một đảng mafia. Ðảng mafia ở các nước khác chỉ
khai thác các sòng bài, các lầu hồng hay buôn lậu. Ðảng Cộng Sản Việt Nam khai
thác tất cả tài nguyên của đất nước. Trong đó ít người để ý tới tiền tiết kiệm
của người dân trong các ngân hàng, tiền đóng vào các quỹ y tế, xã hội, hưu bổng
của dân. Những thứ quỹ này là "món bở" lớn nhất, do Nguyễn Tấn Dũng nắm
trong tay, toàn quyền sử dụng và chia chác.
Nhưng anh chị em công nhân Pou Yuen đã nhìn ra, và đã phản
kháng. Bố Già Nguyễn Tấn Dũng chịu thua. Nguyễn Tấn Dũng đã yêu cầu đám nghị gật
phải họp nhau sửa lại điều 60 trong đạo luật, cho phép người lao động có thể
rút tiền ra một lần chứ không phải chờ đến lúc về hưu.
Ðiều đáng chú ý là anh chị em công nhân Pou Yuen không đòi hỏi
những quyền lợi trước mắt, nhưng đã nhìn xa. Họ buộc nhà nước Cộng Sản phải
thay đổi cả một đạo luật. Từ trước đến nay chưa một cuộc vận động nào ở nước Việt
Nam đạt được một mục tiêu như vậy. Ðiều này có ý nghĩa chính trị rất lớn.
Cho nên Luật Sư Lê Thị Công nhân nhận xét, "Ðây là một
bước tiến đáng mừng của người công nhân lao động. Họ đã nhận thức cao và thái độ
ứng xử rất tích cực. Phải nói rằng họ đã bắt đầu quan tâm hơn đến những vấn đề
chính trị. Chính trị là làm luật mà! Các công nhân biết xuống đường ngay khi có
những thay đổi từ bên trên; chứ không đợi cho đến khi nó trực tiếp ảnh hưởng đối
với cá nhân của từng người."
Trong vụ đình công vừa qua, chúng ta còn thấy thái độ đồng
tình của ban giám đốc và chủ nhân xí nghiệp Pou Yuen. Các công ty đặt hàng với
Pou Yuen như Nike và Adidas cũng vậy. Họ đã chấp nhận cho 70,000 công nhân
ngưng việc, biểu tình trong khuôn viên xí nghiệp suốt mấy ngày trước khi tràn
ra đường. Giới tư bản, giới lao động, và tầng lớp quản lý chuyên nghiệp đều là
nạn nhân của một đảng mafia, đều bị chúng nã tiền hối lộ, sách nhiễu, bóc lột
như nhau! Ðây là lúc có thể cất lời kêu gọi mọi người cùng đoàn kết chống một kẻ
thù chung, là đám cướp ngày!
Ðồng bào xã Vĩnh Tân, Bình Thuận chắc cũng đã theo dõi cuộc
tranh đấu của công nhân hãng Pou Yuen. Thành công của anh chị em công nhân Pou
Yuen cũng giống như kết quả mà dân Hà Nội đã dạt được khi ngăn cản kế hoạch
"ăn cây" của băng đảng tay chân Nguyễn Phú Trọng. Mỗi cuộc phản kháng
thành công sẽ kích thích cho mọi người ý thức về các quyền lợi của chính mình
đã bị Ðảng Cộng Sản tước đoạt. Rất mừng thấy khí thế của dân Việt Nam đang lên,
Ðảng Cộng Sản đang lùi từng bước một.
Ngô Nhân Dụng
Xem Thêm Các Tin Khác